Không ai nhận ra những thay đổi tích cực này do học tiếng Anh
Có thể chúng ta ít để ý nhưng học một ngôn ngữ mới chính là học được một phong cách, văn hóa giao tiếp mới mà bạn có thể bị ảnh hưởng ít nhiều.
Có bao giờ bạn nghĩ đến những thay đổi dưới đây là do mình học Tiếng Anh không? Tất nhiên tùy vào mỗi người mà sự thay đổi là khác nhau và bài viết cũng dựa trên quan điểm cá nhân – không đến từ bất kỳ chuyên gia nào. Bạn thử kiểm chứng xem có đúng với mình không nhé. ^_^
- Bạn sẽ nói Cảm ơn và Xin lỗi nhiều hơn
Khi học tiếng Anh, người ta chào hỏi đơn giản “How are you?” mà mình còn phải “I’m good, thank you. And you?”. Đi ăn uống ở nhà hàng cũng thế, khi người phục vụ mang đồ ra, mình liền “thank you” theo phép lịch sự. Vô ý mà đụng vào người ta, mình phải “sorry” ngay lập tức.
Giờ áp dụng cả văn hóa đó vào tiếng Việt, khi làm điều gì gây phiền hà người khác, có thể bạn sẽ nói “Mình xin lỗi nhé” thay vì chỉ cười hoặc thể hiện thái độ ăn năn. Hoặc nhiều khi là “tiện mồm” nói luôn “sorry” với người đối diện.
- Không cảm thấy “ngượng” mỗi khi bày tỏ tình cảm
Khi xem phim Âu Mỹ, họ thường bày tỏ tình cảm bằng những từ như “I love you”, “totally love it”, “really like it”… rất trực tiếp và thẳng thắn. Điều đó khiến bản thân tự động cảm thấy nói ra chữ “yêu” không khó. Thậm chí có thể nói “yêu quá”, “yêu thế” với bất kỳ ai/ điều gì chúng ta cảm thấy có cảm xúc. Hoặc bày tỏ “con yêu mẹ/ tao yêu mày” cũng không còn ngượng mồm nữa.
- Quên đi tuổi tác
Theo lời chia sẻ của một bạn:
“Trong tiếng Anh, các đại từ nhân xưng ám chỉ cấp bậc tuổi tác như cô, chú, cháu, chị, em, anh, bác, bà… không tồn tại. Do đó, việc nói “I” với “you” khiến mình cảm thấy trẻ ra, như quên mất mình bao nhiêu tuổi. Nếu sang Mỹ, các bạn hãy nhớ câu hỏi tuổi “How old are you?” là cấm kị.
Ngay trong cách xưng hô, bạn bè cũng gọi nhau bằng tên thân mật. Mình có những người bạn tên là Sue và Don, năm nay đều 67 tuổi rồi, già hơn cả bố mẹ mình. Ở Việt Nam, bình thường mọi người sẽ khó kết thân với những người chênh lệch độ tuổi. Cái chữ “chú”, “bác” đôi khi làm rào cản khiến mình khó cảm thấy gần gũi.
Ở Mỹ thì khác, bạn bè gọi nhau bằng tên, nên nhiều lúc mình quên mất các bác ấy lớn tuổi lắm rồi, mà chỉ nghĩ như người bạn. Tương tự, mình chơi với những bạn 18-20 tuổi, nhiều khi cũng quên mất bạn ấy kém mình đến hơn 10 tuổi, vì cứ gọi tên thôi.
Tuy nhiên, trong bối cảnh trang trọng, bạn nhớ gọi người ta bằng Mr. hoặc Ms. Ví dụ, mình tên là Dương, họ Nguyễn thì sẽ gọi là Ms. Nguyễn, chứ không phải Ms. Dương. Còn ở trường đại học, các giáo sư thường được gọi là doctor hoặc professor, ví dụ professor Wu.”
Tóm lại, khi học tiếng Anh hay một ngôn ngữ mới nào khác, các bạn sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng bởi văn hóa nước đó, vì văn hóa phản ánh qua ngôn ngữ. Nếu có thái độ tích cực hòa nhập với văn hóa, con người nước đó, bạn cũng sẽ học ngôn ngữ dễ vào hơn nhiều.
Tiếng Anh thay đổi một phần văn hóa của bạn. Và để học tốt tiếng Anh, tốt nhất là nên yêu văn hóa của nước nào đó nói tiếng Anh. Mình vẫn là người Việt Nam, nhưng cởi bỏ chút ít cái tôi Việt Nam để đón nhận cái mới, bạn sẽ thấy những thay đổi tích cực.
{Sưu tầm}